Join the forum, it's quick and easy

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Hiện đã có lịch thi lại cho anh em rồi

You are not connected. Please login or register

nàng bạch tuyết và bảy chuối lùn

2 posters

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

gianggiangonline



nàng bạch tuyết và bảy chuối lùn

Ngày xửa ngày xưa, tại 1 vương quốc xinh đẹp có tên là OLYM. Trị vì vương quốc là 1 vị vua trẻ tuổi, nhân hậu có tên M&M.

Vào 1 ngày đẹp trời, trên đường đi thăm thú, tình cờ nhà vua gặp 1 cô gái đang gặp cảnh khốn cùng. Người con gái đó chính là Devil - 1 người tài sắc, tư dung, cầm kì thi hoạ đều hay. Nhà vua ngỡ ngàng trước vẻ đẹp yêu kiều của Devil, và sẵn lòng hào hiệp - háo sắc - liền ra tay cứu giúp .

Cảm kích lòng tốt của ân nhân, Devil đồng í kết hôn cùng chàng.
- Nàng tên gì,con nhà ai? Nhà mấy tầng, bố làm giám đốc công ti nào????????.....
- Ta tên Devil, con admin, mẹ làm ôsin, nhà bé tin hin, còn chàng ?
- Hỏi tên rằng Nguyễn Minh Lâm
Hỏi quê rằng xứ OLYM cũng gần
Tuổi ta vừa độ nhị tuần
Mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao
............
Đám cưới được diễn ra linh đình trong sự vui sướng chúc tụng của dân chúng OLYM.

9 tháng sau, hoàng hậu Devil have baby, vốn là 1 người đảm đang, khéo léo, nàng quyết ngồi khâu những chiếc áo xinh đẹp nhất cho đứa con sắp chào đời.

Nàng ngồi bên khung cửa gỗ lim xinh đẹp, nhìn ra quang cảnh Moscow thơ mộng với những bông tuyết đang rơi ( cả nhà thông cảm, M&M đang học Lomonoxop, em lấy chồng fải theo chồng thôi ), khúc này của TRẦN THANH TÚ

"Ái dồi ôi" - Bỗng hoàng hậu kêu thất thanh và vứt mạnh kim đan ra phía trước. Bà bị kim đâm vào tay. Tức mình, bà nặn máu cho ra. Máu hoà xuống tuyết, đỏ lòm. Hoàng hậu liền ước :“Sau này mà có một người con gái da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun thì sướng nhờ”. Nghĩ vậy, bà mỉm cười, và kéo vua đi siêu thị mua bộ trang sức Pon cho con gái tương lai.

Chín tháng sau, hoàng hậu sinh được một cô con gái giống y như mong ước :happybday: Da cũng trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun, và răng thì vàng khè - vua nghiện thuốc lá nặng nên di truyền -, Vua và hoàng hậu cùng toàn thể dân chúng rất đỗi vui mừng. Hoàng hậu quyết định đặt tên con là Bạch Tuyết - Sóng ...

Thời gian trôi đi, đúng ngày mừng thọ Bạch Tuyết... ối! ối! nhầm đầy tháng. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Bạch Tuyết vừa được đầy tháng thì bà mất, hưởng thọ 35 tuổi và an táng tại quê nhà.
Một năm sau, vua cha lấy vợ mới. Bà này đẹp, nhưng kiêu. Ngày nào bà cũng soi gương và hỏi:

“Gương kia ngự ở trên tường.
Nước ta ai đẹp được dường như ta.
Ta là hoàng hậu kiêu sa.
Gương mà nói xấu là ta đập liền”.

Gương đành trả lời: “Thưa hoàng hậu, hoàng hậu đẹp nhất trần đời”. Nghe vậy, hoàng hậu sướng rơn.

Bạch Tuyết càng lớn càng xinh đẹp, nhất là khi nàng không cười. Mỗi bước chân nàng đi, hoa trái như tươi hơn, chim chóc như hót hay hơn, và không gian tràn ngập tiếng vui cười. Năm lên bảy, Bạch Tuyết bắt đầu đẹp hơn hoàng hậu, giờ đã bước vào tuổi lục tuần.

Vào một ngày nọ, như thường lệ, vừa tỉnh giấc, hoàng hậu hỏi ngay gương thần. Nhưng lần này, gương đã trả lời: “ Xưa kia bà đẹp nhất trần. Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn”. Nghe gương trả lời, hoàng hậu giận tím người. “ Này thì đẹp này, này thì đẹp này”, hoàng hậu vừa gào, vừa đập bôm bốp vào gương. Đập chán, bà liền cho gọi người thợ săn giỏi nhất của vương quốc đến và ra lệnh: “Nhà người hãy đem con Bạch Tuyết xấu xí vào rừng, treo nó lên cành cây, và moi tim gan của nó về đây cho ta xào cần tỏi. Mau!”.

Người thợ săn vâng lệnh và đem Bạch Tuyết vào rừng. Khi ông rút dao ra, Bạch Tuyết liền khóc lóc thảm thiết:

“Bác tha cho cháu bác ơi
Cháu xin ở lại rừng chơi suốt đời
Bác về nói với bà ta.
Bác vừa giết cháu chẳng tha cho về.
Tim thì bác mổ lợn xề.
Gan, bác bắn hoẵng mang về lập công”.

Động lòng, người thợ săn tốt bụng liền thả cho Bạch Tuyết chạy đi, rồi ồng quay trở lại lâu đài với bộ lòng lợn trên tay...

Lại nói về Bạch Tuyết. Được người thợ săn thương tình, cô chạy một mạch không thèm ngoái lại vì sợ ông đổi ý. Cô cứ chạy, chạy mãi. Thú rừng gào rú xung quanh cô. Gai rừng cứa khắp người cô. Không biết cô đã phải đau đớn thế nào, chỉ biết rằng sau này thì thân thể cô chằng chịt sẹo.

Chán nản, Bạch Tuyết bắt đầu khóc. Cô khóc thương người mẹ quá cố. Cô khóc giận người cha nhu nhược. Cô khóc hận mụ dì ghẻ độc ác. Và cuối cùng, cô khóc vì sợ. Không sợ làm sao được, khi bầy thú hoang chạy xung quanh cô cứ liếm mép quèn quẹt. Cô cứ chạy như vậy không biết đã bao xa, vượt qua bao con suối, leo qua bao ngọn đồi. Thế rồi, đến lúc tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, bỗng trước mắt cô hiện ra một ngôi nhà nhỏ. Mừng rơn, Bạch Tuyết hét to: "Y.a.h.o.o!!!!!!!, sống rồi".

Từ từ, thận trọng, Bạch Tuyết tiến lại gần ngôi nhà. "Cộc... Cộc...Cộc", cô gõ cửa. Không có tiếng đáp lại. "Kịch...Kịch...Kịch", Bạch Tuyết gõ to hơn. Không gian vẫn im lặng như tờ. "Uỳnh...Uỳnh... Uỳnh", lần này, lấy hết sức bình sinh, Bạch Tuyết mắm môi mắm lợi đạp cửa. Chỉ có tiếng ẳng của một con chó hoang giật mình kinh hãi. Bạch Tuyết thử đẩy cửa. "Xời, thế mà cứ tưởng là có khoá", cô nói thầm vì cửa mở toang. Trước mắt cô hiện ra một cảnh tượng kỳ thú mà có nằm mơ cô cũng chẳng bao giờ hình dung ra được. Đồ vật trong nhà, cái gì cũng bé tẹo, mà loại nào cũng có 7 thứ...

Trong khu rừng này, không có một bóng dáng người qua lại, ngoại trừ 7 người đàn ông tí hon, hay còn gọi là 7 chú lùn. Thường ngày, cả 7 chú lùn đi làm từ sáng sớm, sau khi đã chuẩn bị cơm nước đầy đủ cho bữa tối. Họ làm cửu vạn tại một thị trấn cách đó không xa. Hôm nay, họ về muộn hơn thường nhật. Từ xa, cả 7 chú đã nhận thấy nhà mình có điều gì khác lạ so với mọi ngày. Cửa giả thì mở toang. Khói thôi toả lên từ mái bếp. Và chao ôi là thú dữ đứng xếp hàng trước cửa. Bước vào căn phòng, sự xáo trộn đầu tiên đập vào mắt các chú lùn là bàn ăn của họ.

" Ai đã uống chút nước của tôi vậy?" Chú lùn thứ nhất kêu to.
" Còn ai đã dùng chút cơm của tôi?" Đến lượt chú thứ hai ngạc nhiên.
" Ai đã ăn chút rau của tôi?" Chú lùn thứ ba thốt lên
" Và ai đã xơi hết thịt của tôi?" Cuối cùng chú thứ bảy cất tiếng.

Cả bảy chú lùn đứng đưa mắt nhìn nhau. Vậy là tối nay phải ăn mì tôm rồi. Bỗng một chú hét lên: " Phòng ngủ của tụi mình đang có người trong đó". Không ai bảo ai, tất cả cũng lao vào. Và cũng không ai bảo ai, tất cả đều dừng lại trước cửa.

" Chả phải em sợ đâu, nhưng anh là anh cả, anh vào trước đi, bọn em đứng ngoài cảnh giới". Chú thứ bảy nhìn anh trai, đồng thời đẩy mạnh anh vào phòng...

Người anh cả bị đẩy mạnh 1 cái vào phòng, rồi sau đó sững sờ mất vài giây. Anh kêu lên đầy phấn khích:
"Ui! Chu choa là đẹp! Gớm! Con gái nhà ai mà beautyful dã man "

Mấy anh lùn phía sau nhao lên: "Đâu đâu đâu, cho xem cái"
Cả hội ùa vào phòng nghiêng ngó chỉ trỏ

"Cái mũi giống Brit" _ 1 anh nói
"Cái mồm giống Madona" _ cậu út nói
" Anh thì anh thích mái tóc nhất, nó làm anh nhớ đến dòng sông Tô Lịch ở gần nhà bọn mình hồi xưa ý, híc híc híc" _ anh cả nói trong làn nước mắt.
Người anh cả thay mặt tất cả 7 anh em nói chuyện với BT. Sau khi nghe BT kể về hoàn cảnh đáng thương của mình, 7 chú lùn quyết định cho BT tá túc ở nhà các chú thoải mái đến khi nào ... lấy chồng thì thôi.

Và cuộc sống êm ả cứ trôi qua, BT ngày ngày ở nhà làm ... Ô_sin cho các chú, còn các chú thì vẫn đi làm cửu vạn ở làng bên. Nhưng cái gì đến cũng phải đến ....

-muốn biết sự tình sảy ra với bạch tuyết ra sao, mời các bạn xem tiếp hồi sau sẽ rõ...-

Kinh te Tin Kinh te

tiepgha

tiepgha
Binh nhì
Binh nhì

hic! ai thế này biết dài thế thời gian đâu mà đọc chứ!!^^!! yêu cầu anh em viết ngắn gọn xúc tích ăn bớt nhiều vào chứSmile)Smile)

tiepgha

tiepgha
Binh nhì
Binh nhì

hic! ai thế này biết dài thế thời gian đâu mà đọc chứ!!^^!! yêu cầu anh em viết ngắn gọn xúc tích ăn bớt nhiều vào chứSmile)Smile)

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết